lunedì 6 luglio 2009

Lãng du

Vi vu tiếng sáo trên sông
Hồn ai lạc giữa mênh mông cõi đời
Ai tìm nhặt hộ giùm tôi
Thang âm trầm bổng của người lữ giang.

Doãn Hữu Long

Xúc cảm bốn mùa

Xuân lướt nhẹ môi em, tạm biệt
Hạ nồng nàn hôn đôi má đỏ au
Em ẩn hiện vào không gian tĩnh vật
Hòa vào muôn tia nắng nhiệm mầu
Thu lá đổ xạc xào chân bước
Nghe bơ vơ trong tĩnh mịch thinh không
Anh lặng lẽ đếm từng phiên lá đổ
Nghe niềm vui vơi bớt trong lòng
Em quay lại, xin mùa đông đứng đến
Nhường cho anh xuân lướt nhẹ môi em
Cho anh được hóa thành tia nắng mịn
Lá thu rơi nâng nhẹ bước chân mềm...

Doãn Hữu Long

Lời của mây

Cỏ đừng vội trách mưa bóng mây
Mà hãy giận chính đầu ngọn gió
Mây đâu dám đùa chi với cỏ
Phận mây này cũng bị gió cuốn đi
Ít giọt mưa đâu thấm tháp gì
Chỉ tội cỏ cứ mỏi mòn ngóng đợi
Mây đâu biết miền đất nào mình tới
Bãi cỏ nào mình được dừng chân
Gió xua mây bay khắp muôn phương
Đời vội vã trôi theo năm tháng
Mây chỉ muốn che bóng ngày rợp nắng
Trút cạn dòng sữa mát cho đời
Để muôn loài nảy nở sinh sôi
Rồi tan biến lẫn vào cát bụi.


Doãn Hữu Long

Mộng ảo

Như gió thoảng luồn qua khe cửa
Như quỳnh hoa tối nở, sớm tàn
Như chớp lòe, ánh sáng vụt tan
Tình chợt đến, chợt đị. Vĩnh biệt.
Dẫu có nói ngàn lời tha thiết
Dẫu có than duyên phận bẻ bàng
Níu được gì còn lại với thời gian
Bao kỷ niệm nhạt nhòa, hư ảo
Thương cho kiếp ve sầu khờ khạo
Gởi tình duyên theo gió mây ngàn
Trút nỗi buồn phủ khắp trần gian
Ôm mộng ảo một đời than thở
Đời ai chẳng có lần lầm lở
Nếm đau thương mới hiểu nỗi nhân tình
Mộng đêm buồn mong đến ngày xuân
Rũ phận bạc cho đời thanh thản.

Doãn Hữu Long

Hè buồn

Ve sầu réo, phượng rơi lã chã
Buồn mênh mang tới tận đáy lòng
Hè vội đến mỗi người một ngã
Khi xa rồi mới hiểu nỗi chờ mong
Tôi chợt thấy ngày sao dài đến thế
Chiều lê thê khoe vạt áo phơn hồng
Đêm đằng đặng nghe tiếng ai thở khẽ
Ngỡ tưởng mình đơn lẻ giữa thinh không.

Doãn Hữu Long

Thu buồn

Lại một chiều thu vắng bóng em
Mưa rơi tí tách liệng bên thềm
Gió thu nhè nhẹ rung cành lá
Để giọt mưa buồn chẳng đứng yên

Ta ngắm trời thu bao nhớ thương
Mưa rơi chi rứa hỡi thu buồn
Ta muốn lòng chôn trong cõi vắng
Để hồn riêng chỉ với mình em

Để hồn riêng chỉ với mình em
Vuốt ve, mơn trớn tấm thân mềm
Kết nỗi nhớ thương thành giọt ngọc
Đậu giữa tim hồng anh với em.

Doãn Hữu Long

Lặng im

Trong tất cả ồn ào
Vẫn có sự lặng im,
Dẫu chỉ là tương đối.
Có sự lặng im
vì không muốn nói...
Hay sự lặng im
trai gái yêu nhau...
Ánh mắt trao như có phép nhiễm mầu
Hồn lay động dẫu vô tình bắt gặp
Chính sự lặng im làm ta miệt mài, say đắm
Buổi im lặng ban đầu làm xao động lòng ta!
Mặt biển gào lên nhưng đáy biển hiền hòa
Bảo táp ồn ào vẫn chứa đựng một vùng yên tĩnh
Nhưng có sự lặng im làm ta trở nên bất hạnh
Nếu im lặng không cần, hãy nói nhau nghe
Tiếng rì rào sợi gió vuốt hàng me
Hay âm vọng tình yêu giội vào yên tĩnh
Tất cả trở nên hiền hòa, yên lặng
Còn sự bất hạnh nào trong yên lặng hở em?
Đó là con người đen tối như màn đêm
Không giám nói lên điều sự thực
Còn sự lặng im của anh chắc em biết được
Khi tình yêu anh không nói thành lời!

Doãn Hữu Long